Monday, April 23, 2018

Nhớ về tháng tư

 Tượng Bàn Tay Hy Vọng (Hand Of Hope)
Trên xa lộ xuôi Nam, một sáng nắng vàng, trời trong xanh, cây cối đang vào mùa Xuân xanh ngăn ngắt, những thảm hoa rực rỡ muôn màu trải dài theo triền dốc, gió biển mát lạnh, làm nhớ lại căn nhà cũ ở phố biển, có bàn học ngay cửa sổ nhìn ra cửa sông mà một thời con gái, ngồi học mà hồn thả theo những đợt sóng nhấp nhô ...
  Xe rẽ trái vào con đường V. , rồi rẽ trái cứ thế đi, về lại chốn cũ mà bốn mươi ba năm trước đã đến, đã dừng lại... rồi lại ra đi đến định cư tiểu bang rất xa mà ngày trước còn ỏ quê nhà chẳng nghe nhắc tới . Hai bên đường đồi núi chập chùng xanh ngắt một mầu xen lẫn những thảm hoa vàng nơi thảo nguyên xa xôi nào đó, như những hình trong sách báo, phim ảnh đọc và xem được đâu đó. Đi một quãng đường ngắn thôi. 

 Đồi Thánh Giá nhìn về trại 4,5 và 8
 Ồ ! Đồi thánh giá đây rồi, những ngày còn trong trại, mỗi buổi chiều về, lúc đó còn là người mẹ rất trẻ, bế đứa con thơ vài tháng tuổi, leo dốc lên đồi, nhìn về hướng biển xa xa, mờ mịt chân mây, nhớ về quê nhà, nhớ giảng đường, nhớ bạn bè,  nhớ và nhớ... và lo tương lai  mờ mịt trước mặt, chẳng nghĩ có ngày về, “nước mất , nhà tan“ mà lòng đau nhói. Nhìn đồi núi bat ngàn, cố định hướng trại mình ngày xưa, những dãy lều san sát, ngày nắng nóng điên người, đêm về lạnh giá, đồi núi của những tháng hè, nắng nóng chỉ thấy cây cối trơ trụi, chung quanh tứ bề chỉ còn màu xám đục. Tựa mình vào thân cây Thánh giá, nhìn xuống trại đông đúc người và người, giờ đây hoang vắng, chỉ còn những cành hoa vàng đong đưa trong gió, chỗ kia là trại 8, xa tít trong góc kia là trại 4 ... cứ thế đi loanh quanh tìm theo lối mòn ngày cũ, nhắc bao nhiêu kỷ niệm của những ngày đầu tiên đặt chân trên xứ người: buồn đau, uất hận, nhớ nhung... lo lắng cho ngày mai bất định. Cứ thế đi, như mê mải, như đắm chìm trong đau thương ngày cũ ...Bức tượng bàn tay “Hand of Hope“  thật sống động, cho hy vọng một ngày mai tươi sáng, lòng người tử tế vô bờ... Ngồi ăn trưa ngay cafeteria, nhớ lại ly mì, đã ngồi ăn chỗ cũ, sao ngày ấy ngon quá chừng... Ngồi trên cao, nhìn đồi núi chập chùng yên ắng, không cả tiếng chim kêu chỉ nghe tiếng gió rít lạnh về chiều, buồn chi lạ ... đất nước đã trải qua một thời dâu bể và vẫn tang thương... Nhìn xuống đồi toàn là lau sậy ngút ngàn, nhớ lại hai câu thơ “những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ “. Bốn mươi ba năm không quá dài, vết thương theo thời gian cũng đã lành, nhưng cứ đến tháng Tư mỗi năm, nỗi đau lại trở về, nhức nhối khôn nguôi. 
ST 
Đường vào trại Tỵ Nạn Camp Pendleton ngày nay
Đồi Thánh Giá là một trong những điểm Lịch Sử của Hoa Kỳ

 Chân đồi thánh giá là điểm lịch sử của Hoa Kỳ 
Đồi Thánh Giá


  Đường vào trại 4.5 và 8
Cafeteria sau 43 năm vẫn còn đây

 Khu Barrack trại Tỵ Nạn San Onofre

Khu trại 8 ngày xưa


 Bàn tay hy vọng Hand Of Hope

 Trại 8 và nhà máy đèn ngày nay



Anh Nam Lộc




 


Thiếu Tá William Mimiaga, tháng 5 năm 1975 cùng các Quân Nhân TQLC đã dựng lều cho người Tỵ Nạn Việt Nam tại Camp Pendleton



Anh Nam Lộc trên Đồi Thánh Giá

  Đồi Thánh Giá Ngày Nay











No comments:

Post a Comment